Trong một hẻm mỏng manh, kín đáo của thành phố Hồ Chí Minh, nằm một con hẻm 888, một nơi khó tìm, nhưng đầy ước mơ và khó khăn. Đây là nơi mà tôi đã dành nhiều thời gian và cảm xúc, đặc biệt là với một chiếc điện thoại nhỏ, ghi nhớ những bước bước đi khó khăn của tôi.
Tôi là một sinh viên đang tìm kiếm cơ hội để ra đời với một dự án sáng tạo. Đó là một mơ ước lớn, nhưng với một túi tiền hẹp và không có nhiều mạng lưới để giúp đỡ, tôi biết rằng tôi sẽ phải trải qua nhiều khó khăn. Điều đó đã khiến tôi quay về quê hương, một nơi nhỏ, yên tĩnh, và đầy những kỳ ức về tuổi trẻ. Tại đây, tôi gặp với một chiếc điện thoại cũ, không mấy đắt tiền, nhưng đầy sức mạnh để giúp tôi ghi lại những bước đi khó khăn trên con hẻm 888.
Mỗi buổi sáng, tôi dậy sớm để đi bộ đến con hẻm 888. Đường đi dài và khó khăn, nhưng tôi có thể nghe nhạc cổ điển trên chiếc điện thoại, làm cho tôi cảm thấy an tâm và hạnh phúc. Đây là nơi tôi bắt đầu tìm hiểu về cuộc sống và về bản thân.
Trong con hẻm 888, tôi gặp nhiều người khác cũng đang tìm kiếm mơ ước. Có một cậu bé nhỏ, chỉ mới 10 tuổi, nhưng đã có một trí tuệ sáng tạo tuyệt vời. Cậu ấy muốn tạo ra một game cho trẻ em. Tôi giúp cậu ấy tìm hiểu về kỹ năng lập trình và cung cấp cho cậu ấy một chiếc điện thoại cũ để cậu ấy có thể học và thử nghiệm. Cậu ấy rất vui sướng khi lần đầu tiên chạy game của mình trên điện thoại, và tôi cũng rất hạnh phúc khi thấy cậu ấy có thể tiến bộ với mục tiêu của mình.
Cũng tại con hẻm 888, tôi gặp một cặp đôi già, hai người đã từng là những tay thợ may rất tài. Tuy nhiên, với tuổi tác và suy giảm sức khỏe, họ khó cố gắng để kiếm sống. Tôi chia sẻ với họ về kinh nghiệm của mình trong tìm kiếm việc làm và cuối cùng họ được nhận vào làm việc tại một công ty may tại trung tâm thành phố. Điều này cho họ cơ hội để tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình về tay thợ may.
Mỗi ngày, tôi dùng điện thoại để liên lạc với bạn bè ở xa, chia sẻ những niềm tin tốt và những bức ảnh đẹp từ con hẻm 888. Điện thoại là cầu nối giữa tôi và thế giới phía ngoài, giúp tôi duy trì niềm ân tích và hy vọng.
Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng dành cho người canh tán. Một hôm bất ngờ, tôi bị mất điện thoại khi đi bộ trên con hẻm 888. Đó là chiếc điện thoại tôi dùng để ghi lại những bước đi khó khăn và niềm ân tích của mình. Tôi rất buồn và không biết làm thế nào để tiếp tục.
Nhưng đó là nơi con hẻm 888 cho tôi bài học quan trọng nhất: không bao giờ nằm buộc vào vật chất mà phải tự mình vươn tới mục tiêu. Tôi quyết định dùng chiếc điện thoại cũ của cậu bé để tiếp tục ghi lại những niềm ân tích và niềm hy vọng của mình. Tôi cũng quyết tâm gửi tin nhắn cho cặp đôi già để chia sẻ với họ tin tốt nhất là họ đã được nhận vào làm việc tại công ty may.
Trong suốt suốt thời gian tôi ở con hẻm 888, tôi đã học được rất nhiều về cuộc sống và bản thân. Tôi hiểu rằng mỗi người đều có một con hẻm riêng của mình, một nơi khó tìm nhưng đầy niềm hy vọng. Tôi cũng hiểu rằng với một chiếc điện thoại nhỏ, bất cứ ai cũng có thể ghi lại những bước đi khó khăn và niềm ân tích của mình.
Cuối cùng, tôi rời khỏi con hẻm 888 với một trái tim đầy niềm hy vọng và sức mạnh. Tôi biết rằng dù cho con hẻm đó khó tìm và kín đáo, nhưng nó là nơi tôi bắt đầu và nơi tôi học được những bài học quan trọng nhất trong cuộc sống. Với chiếc điện thoại trên tay, tôi sẽ tiếp tục ghi lại những niềm ân tích và niềm hy vọng của mình trên đường đi xa hơn nữa.