Tối nay, trong khung cảnh ánh sáng của một bàn ăn nhỏ, cạnh sông Hạ, Kenh Khai Tài ngồi yên bên cạnh mẹ. Một chiếc áo sơ mi hồng sẫm, dính mồ hôi và bụi bẩn, nhưng khóc khóc cười cười, chứ không hề thất sợi. Đây là một tối đặc biệt, khiến cho Kenh Khai Tài nhớ lại những bước đi khó khăn và những nỗi đau đớn của tuổi thơ.
Từ khi còn là một trẻ nhỏ, Kenh Khai Tài đã sống trong một gia đình bất ổn. Mẹ là người bà nô lệ, dưới sức khỏe yếu yếu, và ba là một tay đạo hèn hạ. Một căn nhà hẹp nhỏ, với bức tường đầy nấm mốc và cửa sổ nhìn ra một con sông mỏng manh, là tất cả cho ba con gái. Mỗi tối, khi mọi người ngủ yên, Kenh Khai Tài lại thức dậy với nỗi buồn và sợi. Nỗi sợi không phải do gió mát mẻ hay ánh sáng mờ nhạt của đèn chân cửa, mà là do những ký ức khó chịu và nỗi đau lòng.
Tối này, cơn mưa rơi xuống như lệ nước, gập gọn những gió lạnh lẽo. Kenh Khai Tài nhìn ra sông Hạ, dòng nước tràn trào dưới ánh soi của đèn hạ. Một nụ cười nhỏ gật trên môi cô gái, như thể đang hát với sông Hạ. "Sông Hạ ơi, em sẽ không bao giờ quên em," Kenh Khai Tài nghĩ.
Trở thành người phụ huynh của mẹ khi ba mất, Kenh Khai Tài đã khổ sở khổ sở. Những năm tháng trẻ em phải chịu gánh nặng của gia đình, bước đi trên con đường khó khăn. Những buổi học tập tối tăm, những bữa ăn gió mưa, những lúc đứng ngoài cửa nhà nghe tiếng mẹ khóc... Tất cả đều là những ký ức khắc nhoằn vào tâm trí cô gái.
Tuy nhiên, Kenh Khai Tài không bao giờ quỳ đầu trước khó khăn. Cô gái có một tâm huyết dũng cảm, mãnh liệt. Mỗi khi khó khăn đến, cô gái luôn nhớ đến sông Hạ và những lời khuyên từ mẹ: "Hãy giữ vững niềm tin của em, hãy giữ vững niềm tin vào tương lai." Một niềm tin yếu yếu như lửa chiếu sáng cho cô gái trong bóng tối.
Tối nay, Kenh Khai Tài quay lại nhớ đến những năm tháng trẻ em. Cô gái nhớ đến lúc mẹ dậy dậy để cho em bữa ăn tối; lúc mẹ ôm em vào lòng và hôn lên mái tóc em; lúc mẹ nói với em: "Em sẽ được sống tốt." Những câu lời nhẹ nhàng như gió mát mẻ cho tâm trí cô gái.
Mặc dù có những nỗi đau khổ khốc trong lòng, Kenh Khai Tài vẫn cố gắng vui vẻ với mẹ. Cô gái luôn cố gắng để cho mẹ hạnh phúc, dù chỉ là một bữa ăn tốt hay một câu hát dễ chịu. Mỗi khi mẹ cười, Kenh Khai Tài cũng cười; mỗi khi mẹ hạnh phúc, cô gái cũng hạnh phúc.
Tối nay, Kenh Khai Tài quyết tâm sẽ thay đổi cho mình và cho gia đình. Cô gái sẽ học tập chăm chỉ để có thể có một tương lai tốt cho mình và cho mẹ. Cô gái sẽ chăm sóc mẹ với tất cả tâm huyết mình. Một niềm tin yếu yếu như gió từ sông Hạ sẽ tiếp tục chiếu sáng cho cô gái trên con đường khó khăn.
Tối nay, Kenh Khai Tài ngồi yên bên cạnh sông Hạ,...