Khi nghĩ về trò chơi, tôi nhớ lại những ngày thơ ấu của mình, khi tôi và em gái tôi cùng nhau khám phá thế giới kỳ diệu thông qua các trò chơi. Có lẽ, điều tôi nhớ nhất không phải là những tựa game video đình đám mà là những trò chơi mà chúng tôi tự sáng tạo ra từ chính cuộc sống xung quanh.
Trong một buổi chiều mùa hè, trời trong xanh và gió nhẹ thổi từ cánh đồng lúa. Em gái tôi, bé nhỏ nhưng tinh nghịch như con thỏ con, ríu rít chạy vào nhà. "Chị ơi, chị ơi, chúng ta hãy chơi trò chơi!" - cô ấy reo lên, đôi mắt to tròn long lanh với niềm hào hứng khó cưỡng.
"Vậy em muốn chơi trò gì?", tôi hỏi, vừa đặt cuốn sách đang đọc xuống bàn.
"Chúng ta sẽ đóng vai những người dũng sĩ đi giải cứu thế giới," em gái tôi trả lời nhanh chóng. "Chị sẽ đóng vai công chúa bị quỷ dữ bắt cóc. Còn em sẽ cứu chị khỏi quỷ dữ đó!"
Tôi cười, thích thú với ý tưởng này. "Rất hay. Nhưng làm thế nào để chúng ta biết được đâu là quỷ dữ?"
"Quỷ dữ chính là con chó già ở cuối con đường. Nó thường xuyên sủa um xùm và hung dữ với mọi người. Nếu chị gặp nó, nghĩa là chị đã bị quỷ dữ bắt cóc," em gái tôi giải thích.
"Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu," tôi chấp nhận.
Với một chiếc áo dài trắng, tôi đóng vai một công chúa bị quỷ dữ bắt cóc. Trong khi đó, em gái tôi mặc chiếc áo ba-lê màu hồng và đi dép xỏ ngón. Cô ấy là một chiến binh dũng cảm, sẵn lòng đi giải cứu công chúa.
Chúng tôi quyết định rằng tôi sẽ giả vờ là công chúa bị trói vào cây cột ở sân sau. Em gái tôi sẽ phải chiến đấu với con chó già trước khi cứu tôi. Tôi ngồi trên cột, chờ đợi em gái đến cứu tôi.
Tuy nhiên, kế hoạch không diễn ra đúng như chúng tôi dự định. Khi em gái tôi đến gần con chó, nó bất ngờ chạy về phía cô ấy. Em gái tôi hoảng sợ, chạy vòng quanh cây cột và cuối cùng chạy vào nhà. Tôi cười lớn, không thể kiểm soát mình được. Tôi đã quên rằng con chó này rất hung dữ.
Cuối cùng, em gái tôi cũng dũng cảm bước ra và giả vờ chiến đấu với con chó già. Sau một hồi giằng co, "quỷ dữ" (tức là con chó già) cuối cùng đã "thua". Em gái tôi chạy đến chỗ tôi, giả vờ rút thanh kiếm từ dưới đất và cắt dây trói cho tôi. Tôi giả vờ khóc vì hạnh phúc và ôm chặt em gái tôi.
Chúng tôi đã chơi trò này suốt cả buổi chiều, cho đến khi mặt trời lặn về phía chân trời. Khi ấy, cả hai chúng tôi đều mệt mỏi, nhưng vui sướng. Chúng tôi đã học được rằng, dù là những trò chơi đơn giản, chúng cũng có thể mang lại nhiều niềm vui và tiếng cười.